Day 1:
Bắt đầu từ sáng ngày 20/6/2016, nhưng đến trưa mới bắt đầu đau hơn. Ăn cơm xong là cứ thế sốt rét đến run cả người +đau đầu. Uống thuốc vội rồi đắp chăn đi ngủ. Ngấm thuốc chiều thấy đỡ, nên mới dậy làm sinh tố bơ ăn. Vì đói, trưa cũng chẳng ăn được cơm là bao lại đi uống kháng sinh vào cũng sợ.
Đầu lúc nào cũng nhức, cứ ong ong, nhưng vẫn cố sinh hoạt bình thường. Làm sinh tố bơ mà ko có đá thì chán lắm, bảo cô bạn cùng phòng đi mua cho. Nhưng cô ấy bảo cô ấy ko cần đá, cô ấy ko đi. (Vì bạn Hà gọt bơ rồi chia luôn đôi, bạn ấy bảo tự dằm ra, còn bạn Hà cho vào máy xay để xay). Thế là lại mặc quần áo vào đi mua đá, tiện 1 công đi bạn Hà đi chợ mua cả 1 đống rau ( 1 mớ rau muống + hơn 7 lạng mướp + 2 mớ rau ngót + 4 mớ rau diếp cá) + 1 bộ lòng vịt + thuốc uống + nước rửa bát + đá. Chất ú ụ đầy lồng xe rồi treo ở cả ghi đông, mọi người nhìn chắc tưởng mình đi buôn rau mất.
- Về nhà, mình bảo bạn cùng phòng: Tối H nấu cơm lấy mướp xào lòng vịt nhé, rau muống để ngày mai, còn mớ rau ngót này thì nấu canh. (rau ngót của mình còn thừa sợ để lâu nó héo, mình lại mua thêm 2 mớ to đùng nữa rồi). Bạn ấy bảo không nấu, mình bảo tôi ốm cô phải chăm sóc tôi chứ. Thì bạn ấy bảo, cô ốm mà cô đi chăm sóc người khác được thì tôi làm sao phải chăm sóc cô. (Cũng tại vì mình đi mua cá lố rau diếp cá và rau ngót để sáng hôm sau xay cho oppa ý mà). Nhưng buồn thật đấy.
Rồi làm sinh tố bơ ăn thôi, ngon khỏi bàn luôn.
Cuối cùng đến tối muộn thì cô ấy cũng đi nấu cơm cho mình. Ăn xong thì nghiễm nhiên bạn Hà vẫn đi rửa bát bình thường thôi, dù vẫn hơi sốt và đau đầu, tại bạn Hà mở mấy tính lên ngồi mà, ko muốn nằm vì nằm cả chiều rồi.
Đến 10h hết thuốc bệnh lại tái phát, lò dò đi uống thuốc và lại ra giường rên vì rét giữa trời thủ đô Hà Nội nống phát bực lên ấy.
Day 2:
Sáng dậy thấy đau hơn, đầu thì vẫn đau như thường, lắc má bên này, bên kia cảm tưởng đau như muốn ngất. Chẳng hiểu sao thấy răng cửa hàm trêm dính vào môi dưới gỡ mãi không ra, mạnh thì sợ đau nên cứ nhẹ nhàng từng tý một. Cứ như là địa ngục đang mở ra trước mắt vậy. Lật mình dậy, tiến thẳng vào nhà vệ sinh súc súc rửa rửa cái miệng hôi, xong là ngồi nhặt rau, rửa rau để xay. Xay xong, lọc xong lại đi mua cháo về ăn, đang ăn thì oppa gọi ăn gì để mua đến cho. Mình bảo đang ăn cháo rồi lên thôi. Hôm ấy còn nói được rõ rõ tý.
Đến trưa oppa hỏi ăn gì mua cho, rồi cắm cơm cho oppa qua ăn. Đang nằm ở giường lại bật dậy cắm cơm, nhặt rau cho oppa. Oppa mua cho cốc chè đỗ đen, và 2 quả trứng, 1 củ hành tây. Thế là lại làm cơm cho oppa, có ai như tôi hông? Tưởng ốm có ny đến chăm ai dè đến để mình chăm. Đầu vẫn đau, còn hơi sốt tý thôi, má thì lúc nào chẳng đau, nó sưng vù vù lên như vậy mà. Vẫn sinh hoạt bình thường luôn. Ai nhìn vào đâu biết mình bị sao đâu, chắc oppa cũng nghĩ vậy. Buồn.
Chiều oppa về, mở máy tính lên đọc, vãi cả mồm đau mà đọc to oang oác 15 phút để ghi âm. Đọc xong nó mới lên cơn đau dữ dội, bắt đầu kèm đau đầu nặng , sốt rét. Lại lò dò uống thuốc rồi đi ngủ. ra giường nt cho oppa, oppa chỉ nt lại cô lên thôi. Thế là ngủ đến tối. À trước khi ngủ cũng cho đỗ đen vào nồi cơm điện cắm rồi.
Tỉnh dậy cũng đỡ đau đầu với sốt, kiểm tra và nấu lại nồi chè đỗ đen. Xong mở máy tính nghịch, rồi đi cắm cơm, nhặt rau cho bạn cùng phòng.
Tối đó là ăn 1 cốc chè, múc ra cho bạn cùng phòng 1 cốc, phần oppa 1 cốc. Lúc ăn là 19h, nhưng đau quá, ko cả mở miệng được, nói ko được lên gọi cho oppa, oppa bảo đang kéo dây điện tẹo gọi lại, mình loay hoay lo lắng, bụng thì đói, người lại lên cơn thèm thuốc mà ko ăn được gì ko dám uống. gắng cũng xong được cốc chè, đợi mãi oppa ko gọi, ra giường nằm ngủ vật vã, đến hơn 11h mới thấy gọi lại, buồn thui thủi, ko nói gì.
Day 3.
Như ngày 2, dậy cũng khó khăn. Nhưng mới ban đầu là khó thế, dẫn dần nó quen cũng đỡ, lại dậy làm rau xay ép cho oppa. Oppa điện mua cháo sườn cho, mình bảo oppa mua thuốc cho, khổ thuốc mình uống khỏi thì không có bán cơ lại phải mua thuốc khác, về chén xong cháo sườn uống thuốc lại đi ngủ tiếp (vì chỉ có ngủ nó mới quên đau, thức nó đau không chịu được cũng chẳng làm gì được). 11h oppa lại gọi mang cháo cho, ăn cháo xong lại uống thuốc, nhưng mà thấy bình hết nước, lúc sáng vẫn nghĩ là nó còn đủ uống đến qua trưa cơ, định chiều chiều oppa qua thì nhớ oppa bê nước cho, nhưng chắt chiu được có nửa cốc không đủ uống viên cảm sủi nên lại lóc cóc mang bình đi đổi. Ốm dở mà phải vác bình 20 lít từ tầng 1 lên tầng 3, uống xong lại lên giường nằm. Nhắn tin bảo oppa là đỡ hơn nhiều rồi, thế là oppa cũng bơ mình luôn tối đó. Buồn buồn....
Buổi chiều cũng đỡ hơn tẹo, lại đi mua rau diếp cá, mua rau tía tô, hành, mua thịt về để nấu cháo.
Day 4.
Vẫn đau như mấy hôm trước, lại hết thuốc nữa chứ. Sáng oppa gọi ăn gì thì mình bảo ăn cháo rồi, cháo hôm qua còn ý mà. Oppa qua mình mua rau diếp cá cho, mình bảo oppa mua thuốc cho, oppa bảo ko phải uống thuốc, uống nhiều ko tốt, chết làm sao được. Mình ức quá, oppa có bị đau đâu mà biết, nó sưng đau hết cả họng cả hàm còn kèm sốt với đau đầu nữa. uống nước còn đau nữa là, thế mình bảo thôi ko uống nữa, chết cũng được, chả sao. Lên rót nước cho oppa, mang xuống thì cũng thấy đi mua thuốc cho rồi. Tức không thèm lấy luôn cuối cùng nhét vào túi quần mình. Lên Nhà cũng ko thèm uống luôn đã vậy cứ để đau luôn thể. Mình ốm đau mà vẫn làm rau, xay ép nước cho không nghĩ thương mình thì chớ, mình ốm chứ mình có quên phải chăm sóc người khác đâu. huhu. Chẳng ai thương mình, buồn hiu hắt...
Trưa thì cũng ăn nốt cháo nấu từ tối qua, oppa nhắn hỏi ăn gì chưa không thềm nhắn lại, tức. Nằm ngủ đến tối, à lúc gần 4h chiều cô bạn tới thăm mua cho 5 quả bơ, xuống xách lên rồi lại ngủ tiếp, 8h tối mới lóc cóc bò dậy. Cô bạn cùng phòng vừa đi chợ mua balo, lúc đó đói cồn cào mà không biết ăn gì, ko mua cháo ở đâu cho gần, đi xa thì ko đi được. Liền bỏ nồi cho gạo vào nấu, nấu cháo trắng ăn, lại dễ lại ngon thế. Đang ăn cô bạn nt bảo có ăn cháo không cô ấy mua cho, bủn rủn cả chân tay, giờ mới thấy cô ấy nt nói 1 câu mua hộ cho cái gì. nHưng mà bạn Hà đang có cháo ăn rồi, nt bảo thôi, bảo bạn ấy mua đá về tối ăn bơ. Mua về bạn ấy bảo mình làm sinh tố thì làm luôn cho bạn ấy. Thì xong xuôi mình lại làm sinh tố 2 đứa ăn. Có gì đâu cơ chứ. Giận oppa, mình tắt luôn cả đt, lão ấy cũng ko nt qua zalo hay fb gì cả. Buồn ơi là sầu, nửa đêm ngồi nhặt 4 mớ rau diếp cá rồi đi rửa, ngâm nước muối kỹ càng để sáng hôm sau chỉ việc dậy xay.
Day 5;
Sáng dậy có vẻ đỡ đau hơn, chẳng thiết ăn gì. Lại đánh vật với cả rổ rau diếp cá, xay làm 2 lít nước, lọc mỏi cả tay. Xong hơn 9h lão oppa gọi điện hỏi ăn gì chưa để mua cho, mình có ăn gì đâu, cũng chả muốn ăn. Trả lời nhát gừng, đến gần 10h lão mới tới, đúng là mình ko ăn gì chắc chết đói vì lão mất. Lão mang cho cháo đõ xanh bảo mẹ hắn mua cho, 1 hộp bột đậu xanh, 1 gói sữa tươi, 1 gói sữa milo, 1 hộp sữa chua. NGhĩ cũng rưng rưng, nhưng vẫn tức hắn lắm.
12h30 lão bảo lão qua nghỉ trưa, xong 11h30 lão đi làm. Mà chẳng hiểu sao, lão ở đây chẳng thấy đau gì mấy, lão đi khỏi cái là nó lại hành mình. Hình như tình yêu nó có chất xúc tác làm giảm cơn đau sao ý. lên lúc lão ko có ở đay mình kêu đau chắc lão tưởng giả vờ chăng?
Lão ở thì chẳng ngủ được, nằm đọc báo, lão thì ngủ say khịt khịt.
Lão về mới bắt đầu buồn ngủ, lại lăn ra ngủ đến hơn 4h chiều mới dậy, xem linh tình rồi ghi nhật ký ra đây.
Đấy có 5 ngày mà trời đất như quay cuồng, hiểu lòng người như thế nào, ở đây có những chi tiết ấm ức mà ko nói ra, có nhưng phân tích, suy đoán cũng ko nói ra, nói ra xấu hổ cho mình chứ chẳng làm gì được. Nhưng cũng đủ hiểu bản chất của một người là thế nào rồi.
Cũng tủi thân vì mình sống có lỗi với ai đâu, có đối xử ko tốt, tàn nhẫn với ai đâu mà nỡ không thương mình như thế. Mình hơi sầu đời 1 chút lên chắc cũng giận cá chém thớt, tức luôn cả ông oppa nhà mình. Thôi hôm nay bệnh em nó cũng đã đỡ hơn nhiều lắm rồi, cũng lại phải tươi trẻ trở lại thôi, ko rù rĩ như mấy hôm nữa. Đúng là mệt.